Kể chuyện cùng HALO: Tâm Tư Của Mẹ – Chuyến Đi Của Con
Hai mươi năm trước mẹ rời nhà
Cũng giống như con phải học xa
Lòng mẹ hân hoan , trời rộng mở
Ông bà lo sợ biển bao la
Có lẽ đến bây giờ tôi mới hiểu những lo sợ của ông bà Bích Ngọc khi tôi rời nhà , tôi đã từng rất đắn đo khi để cho Bích Ngọc đi du học.
Đi học xa nhà đã là một điều lo lắng rồi hơn nữa đó còn là nơi xa xôi, không giống như những bạn bè học trên Hà Nội mà là Singapore.
Những ai có con gái đi xa chắc cũng đều chung một mối lo như vậy, liệu con bé có thể vượt qua được nỗi cô đơn không, có biết tự bảo vệ bản thân không , sẽ không có ai gọi con bé dậy ban sáng , không có ai giặt quần áo hộ và cũng sẽ không có ai là bờ vai để con bé tựa vào những lúc mệt mỏi.
Tôi rất lo , lo vô cùng nhưng vì tương lai của Bích Ngọc tôi vẫn quyết định liên lạc với du học HaLo để con bé có thể tới singapore học tập ngay trong những tháng cuối năm này.
Bước qua nửa đời người tôi biết cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng , bản thân tôi cũng thường làm bạn với con tôm con cá mưu sinh , tôi biết nỗi vất vả mà cuộc đời đem lại.
Lo là thế , biết là vậy, nhưng tôi vẫn quyết định cho Ngọc đi du học , vì đây là mong ước của con bé cũng như là mong ước của cả nhà. Và cũng là điều đúng đắn nhất trong những điều đúng đắn mà tôi biết.
Tôi muốn Ngọc hiểu đến một ngày nào đó Ngọc sẽ nhìn lại về chặng đường nó đi , con bé sẽ thấy mình trưởng thành và mạnh mẽ như thế nào ,chỉ cần con bé quyết tâm.
Tôi có thể lo sợ nhưng tôi muốn con bé đừng lo sợ , tôi có thể hoài nghi nhưng con bé đừng hoài nghi , những cảm xúc không nên có tôi sẽ thay con bé đón nhận, việc của con là bước đi cho đúng.
Thời gian sẽ trôi nhanh , ba năm hay bốn năm không là điểm kết thúc , đó chỉ là những bước đệm sẽ nâng con đi xa hơn nữa , bay xa hơn nữa tới những chân trời mà mẹ cũng chưa bao giờ được nhìn tới.
Mẹ luôn tin con gái của mẹ sẽ làm được điều đó.
Cảm ơn công ty du học HaLo đã báo tin sớm để tôi có những sự chuẩn bị nhất định và cũng có thời gian để viết lên những tâm tư này.